Người Tinh Vân

Biển đợi

Đăng bởi: boss | 6/12/2019

Gió biển mát rượi mang theo vị mặn nồng. Lâu lắm rồi nó mới trở lại. 8 năm, nơi nó đang ngồi cảnh vật, con người đã đổi khác rất nhiều. Duy chỉ có biển. Sóng mỗi lúc một mạnh thêm, những con sóng vờn dần tới chân nó. Đôi chân trắng thon dài, dưới ánh trăng càng rõ thêm vết sẹo dài như một con sâu nằm không đúng chỗ.

Sea-Star-Wallpaper-Download

Mười lăm tuổi, lần đầu tiên nó xa nhà mà không có mẹ. Chuyến đi về quê một đứa trong nhóm mười người bạn là phần thưởng cho kì thi tốt nghiệp xuất sắc. Đêm ấy, trăng rất tròn. Và nó tình cờ gặp anh, nơi quán nước chếch dưới nhà nghỉ, khi cả hai cùng đợi bạn bè đi ngắm biển về. Hình như những điểm chung thường kéo người ta lại gần nhau hơn. Sau những câu hỏi vu vơ, nó đã quen anh. Lời mời cùng đi dạo với ánh mắt chân thành đã thúc đẩy nó.

Câu chuyện giữa hai người trở nên sôi nổi hơn hơn. Nó thấy mình lớn hơn trước anh với những câu triết lí đọc được trong sách. Nó liến thoắng liên hồi bởi hiếm hoi lắm mới có người chịu nghe đống lí thuyết mà nó tâm đắc. Chỉ thấy anh cười và nhìn nó chăm chú. Trăng lên cao sang và mát quá! Đến lúc này nó mới ngắm nhìn anh thật kĩ. Nó thấy ngượng khi bắt gặp ánh mắt anh. Hình như tim nó đập nhanh hơn. Biển về đêm rộng hơn, gió mát lạnh khiến nó rùng mình. Nó muốn quay nhanh đi nơi khác để tránh ánh mắt như lửa đốt, mong sao anh đừng nhận ra vẻ bối rối đang xâm chiếm dần con người nó. Giọng nói anh phả ra thật ấm áp và mơn man dọc khắp cơ thể…Nó cảm nhận rõ nét một mùi lạ kiểu như của bố, quen lắm mà xa lạ. Nó lịm dần đi trong vòng tay anh, muốn chống cự nhưng lại như có gì thôi thúc khiến tim nó rộn ràng mà không cất lên lời. Người nó nóng như sốt, môi bỏng rẫy, run rẩy khi anh chạm vào…Nụ hôn đầu tiên đón nhận từ người đàn ông khiến nó khiếp sợ. Sao ngấu nghiến và ngộp thở đến thế ??? Thật không như nó vẫn tưởng tượng.Một cảm giác lành lạnh, nhớp nháp chạy trên ngực, trên đùi …Nó bất chợt vùng chạy mặc cho anh với gọi theo. Nó sợ hãi tưởng như mình là con mồi trong cuộc rượt đuổi. Phải tăng tốc thật nhanh mà sao đuối sức quá. Sóng biển ầm ào bên tai. Tên nó hoà vào tiếng gió rít vang lên khô khốc…Chỉ còn thấy môi mình mặn chát và đắng nghẹn nơi cổ họng. Chân nó mỏi rã ra, đầu gối rệu rạo. Nó muốn ói ra cả cốc nước dừa vừa uống.

Cánh cổng khu nhà nghỉ sừng sững có lẽ đã đóng từ lâu, đèn đường cũng đã tắt, chỉ còn thưa thớt một vài đôi ngang qua nó…Độ cao khiến nó chóng mặt, “Uỵch”, có cái gì đó man mát chảy ra từ chân, xót và đau. Tập tễnh mãi nó mới lê nổi về phòng. Căn phòng sang đèn mà chẳng thấy ai . Chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng trật khấc. Nó lăn ra giường, cố nhắm mắt mà không được.

“Tích, tích, tích, Koong, tích, tích…”, có tiếng chân người đi về từ cuối hành lang. Mắt nó nhắm nghiền lại. Lũ bạn đi tìm nó ngót hai tiếng đồng hồ. Không khí trùng xuống, có lẽ sự mỏi mệt khiến chúng cũng lăn kềnh ra.

Nước mắt chảy ròng sũng gối. Nó biết mình khóc, như lúc bị mắng oan nhưng tịnh không một tiếng nấc. Điều này chẳng thể tâm sự cùng ai. Tiếng lá dừa xàn xạt càng làm nó khó ngủ…

Một đêm trằn trọc mà chẳng biết mình đã thiếp đi tự lúc nào. Một đêm thôi mà sao mắt quầng thế? Sao nó thấy mình như già đi mấy tuổi.Rã rời, mỏi mệt. Hình ảnh của anh lại hiện lên trong đầu, muốn gặp nhưng lại hoảng sợ. Hình như nó quên chưa hỏi địa chỉ của anh.

Nắng lên cao, thấp thoáng đâu đó lại vẫn hình ảnh ấy… Anh đứng ngay dưới sân khu nhà nghỉ, trong vòng tay đêm qua là người phụ nữ có vẻ mặt khắc khổ. Nó đứng nép bên cánh cửa né ánh mắt như lửa của anh – nhịp thở nó lại gấp gáp, hổn hển…

Thời gian trôi nhanh làm nó lớn lên nhưng khép mình hơn rất nhiều.

Nước biển đã liếm đến chân và chạy qua chân ghế nó đang ngồi. Vết sẹo rõ hơn lên dưới loáng trăng vàng tuần nhật. Nhịp tim dồn chờ giông tố nổi lên…

Minh Ngọc