Hành Trình 1/4 thế kỷ

Tinh Vân Chí – Hồi thứ 2

Đăng bởi: editor | 9/12/2019

Tam anh đại chiến cứu Hoàng Cân

Thuyết đặng hành khất về Tinh Vân

Ngày rằm tháng Kim thiền năm Ất Hợi, trời có sắc xanh nước biển, tại Hà Nội xuất hiện những vật lạ mõm nhọn đuôi dài từ cống chui lên, chạy qua đường bị xe cộ chẹt chết rất nhiều. Sách thiên văn ghi: “Sao Câu rơi vào địa phận sông Cà Lồ, sao Thổ chuyển động quanh Kim Ô, mực nước hồ Gươm chỉ còn hai gang, thiên hạ đại thái bình”.

Nhân bàn về thế sự. Thời đó thiên hạ có bốn nước lớn chia nhau trấn giữ, làm thành thế chân bàn. Phía tây gần hồ Ha-le là Ấp-Phế-Tư địa hình hiểm trở do Binh Dương Cường làm quốc trượng. Phía đông giáp cầu Long Biên có Bá-Cư quốc đất rộng người đông do Quảng A Vương nắm quyền bính. Phía nam có Gia-Sư-Phúc binh hùng tướng mạnh do Bùi Sứ Quân thống lãnh. Phía bắc có Áp-Y-Phu tài nguyên phong phú do Long Điền Điểu độc tài. Bốn nước này giành giật nhau thị phần tin học, lúc liên thủ lúc đối kháng khiến chiến tranh liên miên không dứt.

Tinh Vân u tỳ quốc là nước nhỏ lại mới lập, thế nước yếu lắm, hễ có hợp đồng là phải mang sản vật ra tiến cống các nước lân bang thành ra lợi nhuận chỉ còn rất ít. Đoàn, Môn, Dậu tuy đều là anh hùng cái thế nhưng do vận nước chưa đến nên tiếng là công vương hầu cả mà ngựa xe chỉ dám dùng Angel, Win đỏ, đền đài đành dựng nơi tập thể, ngoại ô. Trưa hôm ấy tiết hè oi ả, bọn Đoàn, Môn, Dậu cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên mới rủ nhau ra Nghi Tàm làm bữa thịt chó. Cả ba ăn uống no say, rượu thịt tuý luý, lát sau khí khái tuôn trào bèn kéo nhau chân nam đá chân chiêu đi bộ ven hồ Dâm Đàm thưởng ngoạn.

Khi đó nằm chếch về phía bắc Dâm Đàm hồ cách đường Cổ Ngư chừng 12 bước chân thỏ có chiếc cầu nhỏ bắc vào Trấn Quốc tự, trên cầu có gã hành khất ngồi bán hàng. Gã này sắc mặt nhăn nheo tiều tuỵ, mắt lồi tai vểnh, diện mạo tuy già cỗi nhưng cơ thể thật trẻ trung xinh xắn. Cạnh gã có chiếc notebook nối máy in mã vạch. Thỉnh thoảng lại thấy gã móc từ túi quần pijama cáu bẩn hộp thuốc xịt màu xám, thành phần có chứa corticoid là chất kịch độc, xịt mạnh vào miệng rồi rướn mũi hít hà rất khoái cảm. Chốc chốc gã lại nhấn phím enter trên notebook, thấy lẹt xẹt một hồi rồi máy in phun ra những tờ giấy dó đẹp lắm, trên mỗi tờ đều có một bài thất ngôn hoàn chỉnh. Nghe đồn nếu vận vào ý mấy câu thơ này mà quyết định chọn cửa thì xác suất trúng đề có thể lên tới 1%. Gã ăn mày bày bán mấy tờ thơ đề đó xem chừng cũng đắt khách.

Đương khi kẻ mua người xem tấp nập bỗng nghe tiếng quát lớn: “Ăn mày to gan dám lừa gạt thiên hạ. Ta mua thơ ngươi, đánh đề ngót cả tháng sao chưa thấy trúng?”. Gã hành khất giật mình ngoảnh lại, thấy một hán tử mặt xương tóc dựng, đầu đội mũ phớt, lưng đeo dây chun. Còn chưa kịp phân bua đã thấy hán tử đó thò tay vào đũng quần lôi ra một nắm trùng, con nào con nấy dài khoảng 2, 3 Kbytes ngo ngoe trông rất tởm, rồi ném mạnh vào chiếc notebook. Lập tức bọn trùng bò lan ra khắp các thư mục, gặp file sys, com thì cắn đầu gặm đuôi, thấy file dll, exe thì biến dạng náu mình. Trình thơ máy dính phải trùng độc, chẳng ai ra lệnh cứ tự động in ra một đống thơ tình vô cùng tục tĩu, chủ đề Hồ Xuân Hương, thể loại lục bát. Gã hành khất thấy tình thế nghiêm trọng quá vội lấy hộp xịt ra nghênh chiến, nào ngờ hán tử nhanh như cắt rút dây chun vụt mạnh, đường chun lạnh toát xẹt ngang đầu đe doạ xiến đứt tai phải gã ăn mày. Đương khi nguy cấp bỗng nghe tiếng khạc nhổ rất mạnh, dây chun trong tay hán tử dính một miếng đờm văng bắn đi, cuốn chặt vào một gốc bằng lăng tím ven hồ.

Thì ra là bọn Môn, Dậu, Đoàn đương lang thang hóng gió. Ba người thấy gã hành khất bày bán thơ máy lấy làm hiếu kỳ mới lại gần xem cho rõ. Trong đám có Khánh Trung Đoàn bình sinh trượng nghĩa, thấy hán tử đến sinh sự, đã thả trùng phá máy còn vung chun đánh người, nhẫn nhịn không được mới vận Phi Đởm tán công vốn là độc chiêu gia truyền của dòng họ Khánh Trung, khiến tai phải gã hành khất được cứu sống trong gang tấc. Hán tử gặp phải cường địch giận lắm bèn tung đòn hiểm, ném trùng độc về phía ba người. Lúc đó Đại Môn mới xông lên quát rằng: “FreeLove[1] của ngươi xem ra chưa được update”, đoạn xoè chiếc quạt lụa, cán trầm hương có đề STAV[2] ra hứng hết, con nào chạm phải quạt trên tay Môn đều như đỉa phải vôi, cứng đờ rồi rã rời chết hẳn. Đại Môn lại đến xoè quạt đập đập máy cái vào chiếc notebook, bọn trùng đương náu trong đó cũng rụng ra hết. Hán tử biết không phải là đối thủ, cắm đầu lủi thủi bỏ đi.

Bỗng gã hành khất và Sơn Tiểu Dậu ôm chầm lấy nhau, cười cười nói nói. Mọi người cùng lấy làm ngạc nhiên. Hồi lâu Dậu mới giới thiệu: “Gã này họ Hoàng tên Cân, là bạn đồng môn của đệ suốt ba năm chuyên lý tại Hà Nội Am đường. Sau biệt vô âm tín, nghe nói lang bạt kỳ hồ làm thơ chơi đàn với mỹ nhân khắp MGU[3]. Ngờ đâu nay sa sút đến độ phải bán thơ kiếm sống”. Đoàn trước cũng từng nghe danh Hoàng Cân, quay sang nói với Môn: “Gã này có nhiều tài nhỏ, huynh nên cân nhắc thu dụng về Tinh Vân, sau có khi dùng được vào việc lớn”. Môn nghe có lý bèn tiến lên hỏi Cân: “Hai đệ của ta cùng tiến cử các hạ về Tinh Vân, nay ta có ba câu muốn được trả lời”. Cân nói: “Tại hạ vừa được ba người cứu giúp, nay hỏi ba câu chứ năm câu cũng không hề gì”.

Môn bèn hỏi: “Công ty tin học nên lấy điều gì làm trọng?”. Cân đáp: “Tin học nghĩa đen là học cách tin, vậy công ty tin học phải lấy sự tin làm trọng. Đó là niềm tin đối với đồng sự khi đã hiển đạt. Niềm tin vào tương lai khi còn khó khăn. Và niềm tin của khách hàng vào sản phẩm khi xem trình diễn”. Môn hài lòng lắm, hỏi tiếp: “Cái gì là tài sản quí nhất của người làm tin học?”. Cân đáp: “Là trách nhiệm với công việc. Phàm những kẻ làm tin học, một là vốn liếng ít ỏi, hai là kiến thức dở dang, ba là giao tiếp hạn chế. Chỉ còn cách dùng trách nhiệm để khoả lấp các nhược điểm lớn kia”. Môn càng lấy làm thích thú, hỏi: “Cách nào để phát triển Tinh Vân?”. Cân trả lời: “Để tổ chức kinh doanh phát triển tất yếu phải làm giảm entropy trong nội bộ, tăng entropy ngoài thị trường. Nếu biến được Tinh Vân thành cơ thể sống hoàn chỉnh, tự tiến hoá, tự biến dị, có hệ miễn dịch tốt và đáp ứng tích cực với ngoại môi thì lo gì không lấy được thiên hạ”. Đại Môn lấy làm tâm đắc lắm, vòng tay ôm Cân mà chính thức mời gia nhập Tinh Vân. Cân lại quay sang hỏi bạn cũ là Tiểu Dậu: “Tại hạ về Tinh Vân có điều gì dở, điều gì hay?”. Dậu đáp: “Về Tinh Vân có điều dở là kiến thức tăng nhanh quá, tình nghĩa chân thành quá, khiến con người ta cảm ngộ mà không làm nổi việc ác. Về Tinh Vân lại có điều hay là không thể giàu có, khiến nhân tính hoà hoãn khiêm cung, không có điều kiện mà nhậu nhẹt bê tha, chơi bời trác táng”. Cân nghe Dậu nói rất logic thuyết phục, lại chưa có chủ đích gì nên vui vẻ nhận lời đồng tâm kết nghĩa huynh đệ. Hôm đó nhằm ngày rằm tháng Kim thiền, tức mồng 2 tháng 6 năm 1995 – niên hiệu Tinh Vân thứ hai.

Bốn người rủ nhau sang Điêu Ly bảo quán uống rượu mừng hội ngộ, đang đi bỗng nghe tiếng gọi với theo: “Các huynh chờ đệ với”. Nhìn ra là hán tử ban nãy, đầu đội mũ phớt lưng đeo dây chun. Nguyên hán tử này họ Quang tên Tiểu Ngũ, là con thứ năm trong một gia đình toàn con trai, tính tình cổ quái, đam mê cờ bạc, thích nuôi trùng độc. Tuy vậy hắn lại có biệt tài về kỹ thuật, những việc tinh xảo làm đều khéo lắm. Quang Tiểu Ngũ vừa rồi bị Đoàn và Môn vô hiệu, biết rõ nội công của mình còn chưa đến đâu nên thoạt đầu cũng bất mãn bỏ ra một góc ngồi khóc tức tưởi, sau tỉnh ngộ bèn chạy đến xin cùng nhập bọn. Được chấp thuận. Về sau Tiểu Ngũ quả nhiên bỏ chính theo tà, làm đến cấp trưởng phòng của Tinh Vân, nhưng đó là chuyện sau này.

[1] FreeLove: tên một virus máy tính có khả năng biến hình. Thời đó chỉ có STAV (Shon – Tùng AntiVirus) là diệt được.

[2] STAV: Shon – Tùng AntiVirus, cùng với HDDSAN là 2 sản phẩm phần mềm đầu tiên của Tinh Vân.

[3] MGU: ĐH Tổng hợp Moscow

Tags: