Người không bay
Khi tôi nói tôi đã thấy mình đang bay, những nụ cười và ánh mắt chế giễu nhìn tôi. Tôi cứ nói, cứ cười.
Nhưng trong mùa đông lạnh lẽo, tôi không thấy mình bay. Tôi không bay. Đó là một sự bất hạnh. Trước kia, tôi đã từng thấy mình như một cánh diều bay cao. Tất cả, đơn giản chỉ để hưởng một cảm giác tự do trong không trung, chao liệng, và thấy mình cô đơn giữa một khoảng trời.
Rồi mùa đông, tôi quen nàng. Tôi là thành viên của một công ty phần mềm máy tính. Công việc bận rộn đến mức thi thoảng tôi quên không cạo râu. Nàng gọi tôi là Rectangle. Nàng thường phớt nhẹ những ngón tay ấm áp trên cằm tôi khi thấy mặt tôi đần thối không nghe nàng kể về một chiếc áo, chiếc váy hàng hiệu. Nàng hỏi: “Rectangle, đời anh không còn gì ngoài công việc?”. Tôi cười: “Không, anh đã từng bay lượn, như một con diều!” Tôi đã hào hứng kể cho nàng nghe rằng tôi đã từng thấy mình đang bay. Và nàng đã cười, chế giễu tôi. Nàng nhìn tôi lạ lẫm. Tôi thề sống thề chết, tôi buồn bã điên tiết thấy nàng không tin tôi. Thậm chí, trong quán cafe, tôi đã biểu diễn cho nàng xem cách mà tôi đã đang bay. Nàng nói:“Rectangle, anh làm sao vậy, hạ xuống mặt đất đi. Chắc anh bị ám ảnh bởi những dự án đúng không? Hay anh đọc nhiều truyện viễn tưởng quá?”. Nàng nhìn tôi bằng con mắt nghi ngại, không thèm bắt tôi cạo râu, rồi nàng không cùng tôi đi chơi nữa. Nàng làm cho tôi điên cuồng vì nhớ nàng. Nàng đã làm tan đi sự mộng ước cuối cùng của tôi. Nhưng cũng thật lạ, kể từ khi đó, cảm giác về chuyến phiêu du trên bầu trời như một con diều no gió nhìn xuống mặt đất của tôi không còn. Cuối mùa đông đầy mưa phùn và gió bấc, nàng bỏ tôi. Tôi không thấy mình bay. Đó là một sự bất hạnh. Tự do của tôi trong sự quản thúc của nàng, cuối cùng lại bỏ tôi đi. Còn sự bay, tôi vẫn yêu. Sao tôi không thấy mình đã biết bay khi tôi biết mình đang đau khổ?
Dương Đức Thành