Kiếp luân hồi
Ngày ấy, cách đây đã một kiếp người, có đôi uyên ương yêu nhau đắm say. Tình yêu của họ rất lãng mạn, họ xăm hình trái tim và tên người yêu lên chân trái, thề rằng sẽ trọn kiếp bên nhau tới đầu bạc răng long.
Nhưng ngay khi bắt đầu tuần trăng mật, con tàu chở họ bị đắm. Giữa sự sống và cái chết, họ ôm nhau mà khóc, hẹn kiếp sau gặp lại. Họ bàn nhau xin Diêm vương giữ lại kí ức và hình xăm để nhận ra nhau, hẹn 18 năm sau, tại góc cây đầu tiên hẹn hò, xoay một vòng rồi giơ chân trái có hình xăm. Rồi họ chìm dần, chìm dần. Xuống tới Âm phủ, họ quyến luyến nhau mãi không rời. Diêm vương xúc động cho họ đầu thai mà vẫn giữ được kí ức và hình xăm..
18 năm sau, Nàng đã là một thiếu nữ xinh đẹp. Vẫn giữ mối tình đẹp, Nàng thầm mong đến ngày gặp lại. Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến, nàng diện bộ cánh đẹp nhất, trang điểm thật kĩ, đi tới chỗ hẹn. Trong lòng trào lên nỗi cảm xúc khó phai mờ. Nhưng nàng vẫn không khỏi phẩp phỏng, lo âu, liệu chàng có nhớ mối tình xưa không?
Đến bên gốc cây năm xưa, vẫn con đường đầy lá, vẫn hàng ghế bên lề, Nàng ngồi xuống chờ đợi. 18 năm qua nhanh, nhưng bây giờ Nàng lại không thể đợi thêm dù chỉ một phút, chẳng nhẽ Chàng không tới…
Bỗng từ xa thấp thoáng bóng người con trai đang bước lại gần. Khuôn mặt phảng phất nét gì đó rất thân quen. “Vậy là chàng đã không quên” – Nàng thầm nghĩ. Gần tới nơi, chàng bỗng đứng lại và quay một vòng. Thôi đúng là chàng, Nàng bật dậy chạy nhanh tới bên chàng. Bỗng từ bụi rậm, một con gián to khủng khiếp bay thẳng tới chỗ Nàng với vận tốc kinh hồn. Nàng hoảng sợ nhảy dựng lên, khua tay hất con gián xuống đất, giẫm lia lịa cho nó không còn đường sống.
Chàng trai nhìn Nàng với con mắt dò xét, cúi xuống… nhặt tờ tiền rơi dưới đất và bỏ đi. Hoá ra chàng xoay một vòng xem có ai để ý đến mình không.
Nàng thất vọng quay lại ghế đá, con phố vắng tanh, Nàng cúi đầu bật khóc.
Rồi Nàng để ý con gián lúc nãy chưa chết. Trong lúc hấp hối nó vẫn đập cánh phè phè và xác của nó xoay một vòng, nó giơ cái chân lên giật giật. Nàng chợt nhận ra, cái chân có một vệt màu xanh. Đó chính là hình xăm ngày nào, một con gián sống tới 18 năm mới có thể to đến thế. Nàng chỉ biết bần thần nhìn xác con gián hay người yêu Nàng. Mối tình đời đời kiếp kiếp kết thúc chóng vánh.
Nguyễn Thị Thu Hà (thân tặng H. bé con)
Cuộc thi viết truyện cực ngắn Tinh Vân năm 2005