Hành Trình 1/4 thế kỷ

Tinh Vân Chí – Hồi thứ 4

Đăng bởi: editor | 9/12/2019

Chí Du Tử vâng mệnh phá Vi Net

Trương Tử Phòng lâm nạn thính vô ngôn

Cuối năm 1972, giặc Mỹ điên cuồng leo thang đánh phá miền Bắc. Trong mười hai ngày đêm ác liệt quân và dân ta đã anh dũng đánh trả quân thù. Trời Hà Nội rực lửa. Chính trong những ngày này có tiên sinh họ Mã, tự là Thúc Hải, vốn là người có công năng ngoại cảm rất mạnh. Tiên sinh âm thầm ngồi từ dưới đất vận công lên trời thôi miên giặc lái, khiến nhiều pháo đài bay tự nhiên rơi rụng chả rõ nguyên nhân.

Đêm ấy tiên sinh xem thiên văn phát hiện thấy có ngôi sao to bằng cái bát, sa xuống từ phương Bắc, bay thẳng vào một căn hộ ở phố Lý Thường Kiệt. Người trần mắt thịt đều tưởng là bom rơi đạn lạc của máy bay Mỹ, nhưng Mã tiên sinh thần quang lấp lánh, ngồi vỗ đùi kêu rằng: “Thế là Đại Việt từ nay không thể nói là không có nhân tài được nữa. Mã Thúc Hải ta cũng chẳng còn cần thiết cho đời”. Đoạn rũ tay áo, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng rồi bỏ đi. Từ đó biệt tích giang hồ.

* * * * *

Lại nói phố Lý Thường Kiệt có căn hộ tập thể, trong sinh sống hai vợ chồng trẻ đều là trí thức. Đêm ấy người vợ bảo: “Chàng ơi, thiếp chợt thấy trong người khang khác khó tả lắm”. Người chồng cả mừng, âu yếm vợ mà rằng: “Nếu nàng sinh con trai, ta muốn đặt tên là Trương Tử Phòng, lấy tên chữ là Lương. Đây là tiền nhân mà ta hằng mến mộ, đức trọng tài cao, một tay giúp Hán vương lập quốc mà sau vẫn rũ được bụi trần, đắc đạo núi Chung Nam”. Người vợ mừng rỡ đáp: “Lời chàng nói là ý chỉ với thiếp vậy”. Quả nhiên bảy tháng sau sinh hạ được một bé trai, mặt mũi cực kỳ khôi ngô kháu khỉnh, chỉ tội do đẻ thiếu tháng nên bé như con mèo. Đồn rằng khi Tử Phòng sinh ra, có con nhện to đến giăng tơ ngay trên ngực áo bà đỡ. Thằng bé chẳng những không sợ hãi mà còn cười khanh khách ra chiều thích thú, đưa tay mân mê. Người nhà lấy làm lạ đi hỏi khắp các thầy cúng nhưng chẳng ai đoán ra điềm gì.

Tử Phòng càng lớn càng thông minh đĩnh ngộ, học gì cũng nhanh. Tỷ như lên ba biết đọc, lên năm đã dịch được một số tiểu phẩm của Shakespear sang tiếng Anh cổ. Trẻ con lối xóm cùng tôn là thần đồng. Năm lên sáu, một hôm Tử Phòng tha thẩn ngồi nghịch cát vỉa hè, nhìn dòng cống cuồn cuộn chảy mà chạnh lòng cảm khái. Chợt thấy có con thuyền giấy được gấp rất công phu, cánh buồm đỏ thắm, ai đó thả trôi theo dòng. Con thuyền đi băng băng. Tử Phòng hiếu kỳ chạy theo. Đến chiều bỗng mất vết con thuyền, mà ngẩng lên lại thấy một cô bé, chừng hơn mình vài tháng tuổi, lại xinh đẹp dễ thương cực kỳ. Cô bé mắt to đen lánh, má đỏ ửng hồng, thắt nơ bím tóc, tay cầm một cuốn sách bìa cứng in rất đẹp. Tử Phòng đứng như trời chồng, chân tay luống cuống mà lòng cảm thấy xốn xang vô hạn. Chàng nhìn lên cửa nhà nơi cô bé đang đứng thấy tấm biển đề “Mỹ Gia Trang”.

Cô bé tiến đến Tử Phòng cười chúm chím mà rằng: “Ấy xinh giai quá! Tớ tặng ấy này”. Đoạn dúi vào tay Tử Phòng cuốn sách đó. Phòng càng xúc động, ghé tai cô nói nhỏ: “Sau này lớn lên thế nào tớ cũng lấy ấy làm vợ”. Cô bé cười khanh khách: “Vậy ta hẹn nhau 20 năm nữa nhé. Tớ tên là Mỹ Châu, học trường mẫu giáo Chim Non”. Nói xong xấu hổ chạy tọt vào nhà đóng kín cửa lại. Tử Phòng hai tay nắm chặt cuốn sách được tặng, thẩn thơ hồi lâu trước cửa mỹ nhân rồi cứ theo ngược chiều con cống mà tìm đường về nhà.

Cuốn sách Phòng được giai nhân tặng hoá ra là một bí kíp trân bảo hiếm có trong thiên hạ. Về Phòng cứ theo cuốn sách mà học lý thuyết, lại theo đúng các đồ bản vẽ trong sách mà thực hành. Đến năm mười bảy đã thấm nhuần mọi công phu thâm hậu. Cũng nhờ công phu trong bí kíp mà năm mười tám tuổi, Tử Phòng thi đậu thủ khoa Đại học Tổng hợp Hà Nội, khoa Lý K35. Rồi từ đó cứ miệt mài nghiên bút, vượt cả các bạn đồng môn.

Tốt nghiệp, Tử Phòng lọt vào mắt xanh của Quảng A Vương, thống lĩnh Bá Cư Quốc. Vương khi đó đã già yếu nên cưng chiều Phòng lắm, thường nói với đám thuộc hạ: “Ta có Tử Phòng thật chẳng khác tiều phu họ Bân có ngọc Biện Hoà, không biết làm sao giữ đây”. Có kẻ hiến kế: “Để giữ nhân tài một là phải để người quị mình vì nghĩa, hai lại phải để người luỵ mình vì tình”. Vương hỏi: “Quị vì nghĩa là thế nào?”. Đáp: “Là bên ngoài thì cho đi Tây, mở mang kiến thức, bên trong thì thật trọng dụng, cất nhắc trao quyền”. Vương lại hỏi: “Luỵ vì tình là thế nào?”. Thuộc hạ đáp: “Tình thì khó hơn nhưng cũng có cách. Thiên hạ đồn rằng Tử Phòng từ bé đã say đắm yêu thương Mỹ Châu, đại tiểu thư của Mỹ Gia Trang. Nay ta tuyển dụng Mỹ Châu về làm thư ký, rồi từ đó chi phối. Thế nào Tử Phòng chẳng phải gắn bó suốt đời”. Vương vỗ tay khen phải, đoạn cho thực thi theo đúng kế sách.

Từ đó Tử Phòng thường xuyên được cất nhắc, giao cho nhiều trọng trách, lại được cử sang Hung Gia Lợi học về Web là môn công phu cực bí truyền lúc bấy giờ. Nhưng điều hạnh phúc nhất là chàng đã được gặp lại người tình trong mộng sau bao năm xa cách. Cô bé với bím tóc đeo nơ thuở nào nay đã trở thành một trang tiểu thư diễm lệ, hương toả ngất ngây. Hai người cùng nhau đắm chìm trong hạnh phúc. Tóm lại từ đó Phòng và Châu gắn với nhau suốt 8/24, má ấp môi kề.

* * * * *

Lại nói Quảng A Vương từ lâu đã nuôi mộng bá chủ Internet Việt Nam, mới dồn tiền của lại để xây thành ViNet, ý tưởng kiểu như American Online. Vương giao cho Tử Phòng đứng ra chủ trì công trình. Đám thuộc hạ có kẻ vốn ghen ghét Phòng, nhân lúc họp giao ban mới tâu rằng: “Xây thành là việc lớn, không thể coi thường. Nếu việc không như ý cần theo đúng quân pháp mà xử”. Phòng khảng khái chấp nhận.

Trường thành được xây lên nhanh lắm, cao 480, dài 640, khi cần có thể kéo ra tới 1024. Bên ngoài dán nhiều tranh ảnh, nội dung hài hoà, kiến trúc phong phú. Thiên hạ đều ngưỡng mộ. Ban đầu dân tứ xứ viếng thăm thành rất đông, có điều vào thành cứ phải nộp tiền. Kẻ nào trót không nộp thì bị giam lại không cho ra, quá hạn một tháng thì bị treo lên, ba tháng đều bị xử trảm. Thành ra về sau người vào cũng thưa thớt hẳn. Tử Phòng vốn không hài lòng với chính sách ấy nhưng không tiện nói ra, trong lòng cũng có đôi chút buồn nản.

* * * * *

Mùa xuân năm ấy khí trời đẹp lắm. Gió tạnh mây trong. Từ những đám rêu phong ẩm thấp đượm hồn thu thảo mọc nơi khép nách của những bức tường phố cổ Hà Nội, đây đó đã bất ngờ vươn lên vài mồng hoa rực rỡ. Dân chúng đi trẩy hội rất nhiều.

Hôm đó ở cổng thành ViNet người ta bỗng bắt gặp một gã thiếu niên thấp lùn trùng trục, mắt đeo kính bơi, chân đi chân nhái. Hai tay gã múa tít một chiếc laptop model đời mới, rồi cứ thế một người một máy xông thẳng vào thành, không ai ngăn nổi. Thiếu niên gặp tướng đánh tướng, gặp người đánh người, tàn phá tan hoang cả. Trong chốc lát thành ViNet hào hùng một thời nay chỉ còn lại đống gạch hoang tàn đổ nát.

Trương Tử Phòng đương du xuân gần đấy, nghe tin dữ cấp báo thì hoảng quá vội chạy đến, thấy thiếu niên chàng bèn cả giận mà mắng rằng: “Ngươi là ai mà dám đến triệt phá ViNet?”. Gã trai cười keckec, vòng tay nói lớn: “Thất lễ! Thất lễ! Tiểu đệ họ Chí tên Lân, tự là Du Tử, là Thiết đồ sư ở Tinh Vân”. Thoắt rồi nhảy phắt lên Honda rồ ga. Tử Phòng cười nhạt: “Ngươi tưởng trốn dễ sao”, đoạn vận kình lực vào bút vẽ rồi phóng chưởng. Mấy sợi lông trên bút của chàng thấm tràn năng lực cương cứng lên như đinh sắt. Có điều chàng không chủ định sát thương nên cây bút bay rất đúng mực, đến ngang gáy gã thiếu niên thì tự nhiên khựng lại, mềm oặt rồi rơi xuống.

Nguyên Chí Du Tử người gốc phường Đồng Xuân, tính tình phóng đãng, bình sinh không coi ai ra gì. Du Tử vốn say mê hương sắc của Thần toán tử Thu Cô nhưng chưa được đoái hoài tới, nay mới tự nguyện gia nhập Tinh Vân để gần gũi người đẹp, nhậm chức Thiết Đồ Sư. Tử Phòng thấy công trình bao lâu của mình sụp đổ, tự đấm ngực kêu khổ: “Âu cũng chỉ là lỗi SQL injection, ta biết đã lâu mà không đề phòng, nay ân hận thì đã muộn quá”. Nói rồi lệ tự ứa ra ướt đầm vai áo. Lại xem kỹ lại đống hoang tàn thấy không còn gì dùng được nữa, lòng càng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Trưa hôm ấy chàng một mình thẫn thờ bỏ ra Café Ảnh là một quán nhỏ đầu phố Quán Sứ. Lần đầu tiên người anh hùng chìm đắm trong nỗi buồn nhân thế, trong nỗi gian nan của kiếp người. Anh hùng tịch mịch, đại cao thủ ở đời biết giãi bày tâm sự với ai! Vòng chân kiết già trên ghế, Tử Phòng nhẹ nhàng hít đầy chân khí vào tầng Sinh Môn, rồi dồn vòng lên Đan Điền, một lát thấy hơi bình tâm chở lại.

Lúc ấy bỗng có một gã dung nhan cổ quái, đầu húi cua, mắt đeo kính bước tới bàn Tử Phòng. Gã chậm rãi kéo ghế, từ tốn ngồi xuống phía đối diện. Không ai chào ai. Suốt trong một giờ hai khắc hai người chỉ ngồi nhìn nhau, không cười không nói. Không khí trong quán trở nên rất trầm và nặng. Thực ra những người cực tinh mắt sẽ để ý thấy lông mũi Tử Phòng hơi rung, dái tai gã kia khẽ động. Lại có tiếng thì thào khe khẽ trong đám ẩm khách: “Xem kìa, cao thủ võ lâm luận bàn thế sự, vị tất đã cần dùng đến ngôn từ”. Khoảng ba khắc sau, không khí đã trở nên căng như dây đàn. Tất cả khách và phục vụ viên ai nấy đều nín lặng, mắt đổ dồn vào hai vị khách kỳ lạ. Đến lúc này thì hai người đã giống hệt hai bức tượng thạch cao, cơ thể không còn bộ phận nào động đậy. Ở đây vô ngôn đã hiển hiện vượt qua mọi dưới hạn của lời nói. Mãi đến giờ Dậu, Trương Tử Phòng chợt cất tiếng bằng một chuỗi thanh âm trầm và ấm: “Hoàng huynh, đệ đồng ý về với Tinh Vân”. Gã kia cười ha hả: “Trương đệ, đệ đã khiến ta hiểu rằng âm thanh mới là đỉnh cao của im lặng”. Trong giây lát, cả không gian như vỡ oà, khán thính giả nhất loạt đứng dậy hò reo, vỗ tay rào rào.

Gã mới đến chính là Hoàng Cân. Từ khi mộng thấy thiền sư đọc cho bài kệ, Cân ngày đêm nghĩ mưu để thuyết Tử Phòng về Tinh Vân. Nay việc lớn đã thành, Hoàng Cân sợ thị phi, vội kéo Tử Phòng chạy ra ngoài. Lề đường đã có cỗ xe Win trang trọng chờ sẵn. Một gã béo lùn, huyệt thái dương gồ lên, thấy Tử Phòng thì cất tiếng sang sảng: “Ta là Sơn Tiểu Dậu, chờ tân nhân ở đây đã lâu lắm rồi”. Đoạn mời lên xe. Đến bến đò hồ Thuyền Quang, thấy có con thuyền lá, trên có ngư ông dáng vẻ phong nhã, đương vừa hát vừa vận Nội trung tản khí, luồng kình lực bay ra khiến thuyền chạy băng băng. Thấy hội ba người ngư ông mới hét lớn: “Ta là Khánh Trung Đoàn, đợi Trương công tử ở đây đã lâu lắm rồi”. Cả hội lại xuống thuyền. Trung Đoàn định nhổ neo thì Cân ngăn lại, chỉ lên bờ: “Vẫn còn người kìa”. Nhìn lên thấy Chí Du Tử đang phóng Honda như điên, sau lưng chở một thiếu nữ sắc nước hương trời, phía sau đại quân của Quảng A Vương đương đuổi theo rầm rập. Tử Phòng nhìn kỹ thì chính là tiểu thư Mỹ Châu, trong lòng bao nỗi oán hận Chí Du Tử lúc trước bỗng chốc tiêu tan đi hết. Cả hội thong dong vượt ghềnh thác trở về Tổng Đà Tinh Vân. Đến nơi đã thấy bọn Đại Môn, Phi Nễ, Tiểu Thất cùng Thần toán tử Thu Cô dẫn đại quân đứng trên bờ nghênh đón, mở tiệc linh đình. Hôm đó nhằm ngày 4 tháng 4 năm 1998, tức 9 tháng 3 năm Mậu Dần.

Về sau cũng có nhiều người thắc mắc, là làm sao mà bé Mỹ Châu sáu tuổi lại có cuốn bí kíp trân bảo trong thiên hạ, lại hỏi về nội dung cuộc đàm luận vô thanh giữa Tử Phòng với Hoàng Cân. Tử Phòng chỉ mỉm cười không đáp, coi đây như những bí mật của đời mình. Dạo gần đây chàng cũng đã tóm lược lại cuốn bí kíp đó, cho đăng tải trên 6 số liên tiếp của nội san Tuổi xanh Tinh Vân, lấy tiêu đề là “Người Trung quốc tìm ra Châu Mỹ”. Tục truyền rằng ai có đủ kiên nhẫn đọc hết cả 6 số, lại đọc đi đọc lại mỗi số 6 lần thì công phu đột nhiên tăng tiến, có thể nhảy ngay lên lập trình sư mức 6 mà không cần phải qua phân bậc. Lại có tin đồn là trong lúc trà dư tửu hậu, Tử Phòng thường tâm sự với đám lập trình sư rằng: “Thực ra ai tìm ra Châu Mỹ không quan trọng, ở đời ta chỉ tâm đắc là đã tìm ra Mỹ Châu mà thôi”. Đại loại tin đồn thì nhiều, nhưng thảy đều không đáng bàn. Cái chúng ta quan tâm là Trương Tử Phòng sẽ giúp Tinh Vân dựng đài NetLab thế nào, lại giải quyết ân oán với Tuấn Thảo Lư ra sao, đón xem hồi sau sẽ rõ.

Lời bàn của ông Mao Huy Cương

Thế mới hay, biết được anh hùng đã khó, dụng được anh hùng càng khó, nhưng giữ được anh hùng, điều đó thiên hạ chẳng mấy người làm nổi. Quảng A Vương, học vị vào loại bậc nhứt võ lâm, tuổi tác tầm xấp xỉ tri thiên mệnh, tất phải là người hiểu đời. Thấy Tử Phòng thi đậu thủ khoa, tốt nghiệp xuất sắc, mà nhận ra người tài, không phải chuyện dễ. Lại nghe lời mưu sĩ, trọng dụng trong quân, nâng niu như ngọc Biện Hoà, trói chân bằng cước tình lạt nghĩa, đâu phải người dưng. Ấy thế mà không giữ được Tử Phòng, để mất vào tay Hoàng Cân trong chốc lát, là nghĩa làm sao?

Hoàng Cân âu cũng chỉ là kẻ quê mùa, quanh năm chỉ biết làm ăn, chăm sóc gia đình, học hành và chơi bời, so với A Vương, tỷ như ngọc nát với ngói lành vậy. Trương Lương nghĩa khí đầy người, lại đang được A Vương sủng ái, lý nào lại về Tinh Vân? Những nhà Tinh Vân Chí học đã có nhiều công trình chứng minh nguyên do tại Chí Du Tử, vâng mệnh phá thành ViNet, vô tình đốt đường lui của Tử Phòng, là mưu kế hay được sử dụng trên thương trường hiện đại. Có kẻ còn cho rằng, Tử Phòng quy phục chỉ vì bị Hoàng Cân bắt được tần số rung lông mũi mà lấy dái tai áp đảo trong Phiếm luận vô ngôn. Tất thảy đều sai lắm.

Ấy chính là do cái giỏi của Hoàng Cân, biết dùng tình mà không phải mua tình, biết vận số mà không cần vẽ số, khiến Trương Lương cảm nghĩa mà không quị, say tình mà không luỵ, bỗng chốc thành anh em một nhà, cùng nhau toả sáng. Cũng là do cái dốt của Hoàng Cân, gặp nhau không biết nói gì, bày bút không biết viết gì, nên mới phải dùng Phiếm luận vô ngôn, khiến người đời khâm phục. Trương Lương nâng niu cái dốt ấy, lại càng đáng trân trọng.

Ngày xưa Tam Quốc Chí 120 hồi, Gia Cát Lượng là bậc thánh nhân, cũng chỉ chiếm hết một hồi. Nay Tinh Vân Chí dành trọn hồi 4 cho Trương Tử Phòng, âu cũng là yêu quí lắm vậy.