Ở đời, viết văn là việc khó, đòi hỏi khổ luyện, viết truyện còn khó hơn, đòi hỏi trải nghiệm, nhưng viết thơ là khó nhất, bởi nó cần tài năng thiên bẩm. Nguyễn Thanh Hải là một trong số ít các lập trình viên ở Tinh Vân có tài năng đó. Xin giới thiệu cùng ban đọc một chùm thơ mới của anh.
Tháng tám, trời vào tiết thu, Vân Vẩu tập thảy tạ trong vườn, thấy thu về, tâm trạng trống vắng, Vẩu tìm trai tâm tình. Vẩu thuê taxi vòng vòng trong thị trấn, từ trại tập trung tới trại tâm thần, từ trạm thủy văn tới trạm thiên văn, trai tráng vẫn vô tăm tích.
Gió biển mát rượi mang theo vị mặn nồng. Lâu lắm rồi nó mới trở lại. 8 năm, nơi nó đang ngồi cảnh vật, con người đã đổi khác rất nhiều. Duy chỉ có biển. Sóng mỗi lúc một mạnh thêm, những con sóng vờn dần tới chân nó. Đôi chân trắng thon dài, dưới ánh trăng càng rõ thêm vết sẹo dài như một con sâu nằm không đúng chỗ.
Nếu một ngày em vắng mặt, luôn có rất nhiều người nhắc đến em. Bởi từ lâu rồi, cái tên Đặng Thị Hồ Thủy đã trở nên quen thuộc và không thể thiếu trong guồng quay hối hả của công việc trong Công ty. Riêng với tôi, mỗi lần nén nỗi nhớ về em là một bài thơ quen thuộc lại cất lên “ Cũng bởi vì hai chữ “giá như”/ Mà sóng tôi luôn cồn cào, khao khát…”