Chùm thơ Nguyễn Thanh Hải
Ở đời, viết văn là việc khó, đòi hỏi khổ luyện, viết truyện còn khó hơn, đòi hỏi trải nghiệm, nhưng viết thơ là khó nhất, bởi nó cần tài năng thiên bẩm. Nguyễn Thanh Hải là một trong số ít các lập trình viên ở Tinh Vân có tài năng đó. Xin giới thiệu cùng ban đọc một chùm thơ mới của anh.
Em gái
Đêm giao thừa em đi chơi về muộn
Nét cười còn tươi, ánh mắt muôn màu
Giấu sau lưng một nhành hoa thắm đỏ
Xuân là em hay ai đó tặng em?
Tâm sự sinh viên Bách khoa
Cổng parabol em mang vào áo trắng
Những con đường sin, cos chẳng khô khan
Trên sỏi đá là hoa đời xanh bóng
Hoa cỏ ven lề dấu những mộng mơ
Trong giảng đường anh cũng tập làm thơ
Thoai thoải dốc tâm hồn không thứ bậc
Gom mơ ước tận những ngày xa lắc
Vỡ lòng – tiếng guốc em qua
Rồi bao nhiêu thằng đua nhau hát tình ca
Rồi chật chội tiếng cười nơi ký túc
Em cứ đến vương quốc này mọi lúc
Dẫu chiều tà cũng có thể bình minh
Em mang vào màu áo trắng trinh nguyên
Ngỡ ngàng nắng lần đầu em đến lớp
Soi tâm hồn bằng những trang giấy nháp
Thấy mình là một bài thơ.
Thuốc lá
Em bảo rằng bỏ thuốc sẽ lên cân
Ừ thế thật anh vẫn cần thuốc lá
Buồn cũng đốt mà vui cũng đốt
Có thứ bay đi, có thứ ngồi thừ
Ừ vô bổ cũng bởi vì thuốc lá
Anh bớt đa tình, anh bớt rong chơi
Đêm diêm cháy ngày diêm cũng cháy
Cháy cả vào em ánh mắt ghen hờn?
Sao thuốc lá quá là vô tích sự
Khói cứ bay đi câm như hến bao giờ
Mi kiêu hãnh hày là em xinh đẹp?
Ôi bực mình gắn điều nữa nên môi
Yêu cũng hút, thất tình anh vẫn hút
Mai bỏ rồi vẫn mãi lọ lem thôi
Em thử uống chén trà bên thuốc lá
Thử đánh : “khà” một tiếng đi em
Sinh viên
Bao giờ mới có người yêu
Bao giờ mới có buổi chiều công viên
Hai thằng ngồi chuyện huyên thuyên
Nghe trong chiều xuống chút duyên áo dài
Bâng khuâng như thể một mai
Hai thằng hai ghế, hai ai ngồi cùng
Mặt hồ gợn sóng mông lung
Đời sinh viên với vô cùng nước non
Chén trà túi cũng héo hon
Dẫn hoàng hôn với lối mòn đi chơi
Đây một đôi, kia một đôi
Biết bao ánh mắt bao lời yêu đương
Hai thằng thì vẫn chung đường
Ước mơ thì vẫn một phường sinh viên
Ngày triền miên, tháng triền miên
Đến chiều nay vẫn triền miên một chiều
Âu lo gió thoảng bao điều
Niềm vui giả tạo còn nhiều lắm thay
Chiều nay tay nắm bàn tay
Hai thằng chung lối đi vay thêm Chiều
Đến bao giờ có người yêu
Thì xin trả góp mỗi chiều một cô