Xã hội - giải trí

Tại sao phải dung dưỡng nỗi buồn?

Đăng bởi: hangnt | 20/8/2015

Gần đây, tôi thấy thị trường sách in cũng như số lượng người trẻ đọc sách có phần sôi nổi hơn trước rất nhiều. Nhưng đáng buồn là trong những cuốn truyện, tản văn, tập thơ bán rất chạy ấy phần nhiều trong số chúng lại có nội dung viết về nỗi buồn.

Lướt qua con phố Đinh Lễ, con phố bán sách nổi tiếng của thủ đô với những cửa hàng, những dãy sách dài bất tận, tôi bắt gặp rất nhiều những tác phẩm của các tác giả trẻ Việt Nam. Văn xuôi có, truyện ngắn có, tản văn cũng có, thơ cũng có nốt, đa dạng, đủ các sắc màu. Nhưng đáng buồn là trong những cuốn truyện, tản văn, tập thơ bán rất chạy ấy phần nhiều trong số chúng lại có nội dung viết về nỗi buồn. Cũng phải công nhận rằng phải có cầu thì mới có cung, mới có nhiều tác phẩm được in ấn, xuất bản. Phải chăng, thời đại này giới trẻ yêu thích nỗi buồn đến vậy?

Phải chăng, thời đại này giới trẻ yêu thích nỗi buồn đến vậy

Tôi chau mày nghi ngại. Tại sao trẻ trung phơi phới lại phải yêu thích nỗi buồn cơ chứ?!

Có một điều thú vị mà không phải ai cũng biết hay có thời gian để chiêm nghiệm ra đó là những người trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm lại ưa thích nỗi buồn và ngược lại, những người trưởng thành họ lại chán ghét, thậm chí là sợ điều ấy vô cùng. Đối với những người trẻ lúc ấy, nỗi buồn là một thứ gì đó trừu tượng, nhưng có lẽ đẹp, man mác, lãng mạn. Khoác lên cho mình tấm áo choàng của một nỗi buồn nào đó làm họ có vẻ cảm thấy như mình trầm tĩnh hơn, hiểu đời hơn. Có những người trẻ mà tôi biết, họ có vẻ rất yêu nỗi buồn của riêng mình. Chỉ một sự việc bé cỏn con nhưng qua con mắt họ, những gì họ thể hiện, những hình ảnh, status họ chia sẻ trên mạng xã hội làm ai nhìn vào cũng nghĩ cứ như ghê gớm, bi kịch lắm. Mà thực ra khi biết được nguồn cơn, hóa ra lại cỏn con vô cùng.

Nhưng hãy nghe tôi một lần, khi còn có đủ vô tư, khi mà chưa phải đối mặt với những nỗi buồn hay những chuyện khó khăn thực sự thì hãy cố vui vẻ hết sức có thể. Bởi khi đủ chín chắn, trưởng thành rồi, khi con người ta phải đối mặt và đi qua những nỗi buồn thực sự trong cuộc sống rồi, và cũng có lẽ sợ nó rồi thì họ lại hoàn toàn không hề muốn sống chung với nó hay khoác lên mình tấm áo choàng ủ ê buồn bã nào đâu.

 

khi còn có đủ vô tư, khi mà chưa phải đối mặt với những nỗi buồn hay những chuyện khó khăn thực sự thì hãy cố mà vui vẻ hết sức có thể.

Những người trưởng thành mà tôi quen biết, họ đều cố gắng muốn vui sống hết mức có thể bởi công việc, tình cảm, gia đình, các mối quan hệ, những bộn bề của cuộc sống cướp đi niềm vui của họ nhiều quá, dễ dàng quá. Họ trân trọng từng khoảnh khắc mình được sống trong niềm vui, sự hạnh phúc hoặc họa chăng chỉ một chút thôi cũng quý giá lắm rồi.

Tôi cũng không hoàn toàn phủ nhận công dụng của nỗi buồn. Nó là một cung bậc cảm xúc không thể thiếu của cuộc sống. Nó giúp ta tĩnh lại, suy nghĩ nhiều hơn. Có lúc nó lại giúp ta đưa ra những quyết định đúng đắn hơn, sáng suốt hơn, khi đi qua những nỗi buồn lại khiến ta trưởng thành hơn.

Nhưng thực sự là ta không nên chủ động đắm chìm trong nó, dung dưỡng nó. Bằng cách hàng ngày ta đọc những cuốn sách chỉ toàn viết về nỗi buồn, xem một bộ phim buồn, nghe một bản nhạc buồn bã thê lương. Đến khi thấm thía nó ta mới chán ghét nó, ta không biết cách nào thoát ra khỏi tấm áo choàng có vẻ đẹp đẽ mà ta quá quen việc khoác nó lên mình giờ trở thành tấm lưới mất rồi vì ta đã quá quen với việc ấy, với cách suy nghĩ ấy. Cũng vì thế mà ta lãng phí thời gian vô cùng.

Hãy vui vẻ yêu đời thay vì để nỗi buồn ngự trị

Đúng là khi chưa có một điều gì đó, ta thường nhìn nó với con mắt đẹp đẽ, ước ao. Cũng bởi ta chưa có cơ hội thực sự được ở bên nó, chưa hiểu nó. Và khi hiểu rồi, thấm thía nó rồi ta mới biết nó không hề đẹp như ta tưởng, đúng không?

Cách tốt nhất là bạn hãy tạo cho chính mình một tâm thế vui vẻ, sống vô tư, đón nhận thật nhiều niềm vui từ bây giờ. Để khi đủ chín chắn, trưởng thành rồi ta vẫn có thể sống vui vẻ như một lẽ tất nhiên, để không phải phí thời gian hay nuối tiếc điều gì bạn nhé!

Bởi bạn biết đấy, cuộc đời này có bao lâu mà hững hờ!

Theo Elle