Hành Trình 1/4 thế kỷ

Tinh Vân Chí – Hồi thứ 3

Đăng bởi: editor | 9/12/2019

Quang Phi Nễ chửi mắng tin tặc đường

Thần Toán tử trổ tài tính quân lương

Lại nói về Tinh Vân từ khi thu nhận Hoàng Cân và Quang Tiểu Ngũ, thế lực mạnh lên rất nhiều. Tổng đàn khi đó đặt tại số 6 Vũ Lợi thường là nơi qui tụ anh hào bốn phương về đàm đạo hoặc thi thố tài năng. Hôm ấy có buổi diễn thuyết về bảo mật và an toàn thông tin. Quan Đại Môn và Sơn Tiểu Dậu sau ba tháng nhập thất tu luyện công phu Truyền mật nhập nét (enter password to login), nay đã thành tựu. Môn mình khoác trường bào, chân vận jean xanh, Dậu áo phông đỏ, quần chun tía, cùng nhau thi triển công phu. Mạng Netnam thời đó có tiếng là nơi địa hình hiểm yếu, canh phòng cẩn mật, vậy mà Môn, Dậu ngang nhiên ra vào, sục sạo giữa đám user năm vạn như giữa chốn không người, khiến quần hùng đều kinh hãi mà vỗ tay khen ngợi.

Đương khi ấy bỗng nghe tiếng cười lớn, nhìn ra là một hán tử to béo, bụng phệ môi dầy, mình mặc áo ba lỗ, nách khoác vợt cầu lông. Hán tử ngửa mặt lên trời cười ba tiếng rồi rũ áo bỏ đi, thái độ hết sức ngạo mạn. Khánh Trung Đoàn bình sinh nóng tính, thấy có kẻ coi thường huynh đệ mới chạy ra cản lại mà rằng: “Ngươi là ai mà dám vỗ lễ nơi Tinh đàn?”. Hán tử cười nhạt, gạt tay Đoàn ra mà đi tiếp. Đoàn cả giận mới vận Phi đởm tán công nhằm chính giữa Tính Phong tử huyệt nơi đối thủ mà phát chưởng. Chỉ thấy hán tử lắc nhẹ tay mặt, vợt cầu lông hớt trọn miếng đờm, lại lắc nhẹ tay ve, miếng đờm vỡ tan thành ngàn mảnh. Tiểu Dậu chạy lại can ngăn, liền bị hán tử mắng: “Ta vốn nghe tiếng Tinh Vân anh hùng cái thế, nào ngờ rặt là tin tặc, dồn tâm huyết vào việc phá hoại, trút trí lực vào trò mua vui, thật chẳng đáng thất vọng lắm ru!”. Nói đoạn trừng mắt nhìn, hung quang lấp lánh. Mọi người đều khiếp sợ. Không khí đương căng bỗng thấy Hoàng Cân rũ áo tiến lại gần hỏi: “Quang Phi Nễ lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ?”. Hán tử giật mình, hỏi làm sao biết tên. Cân cười đáp: “Tôi với ông cùng ở Nga La Tư về, từng là bạn đồng thành dị môn, sao cố nhân dễ quên nhau đến vậy”.

Nguyên Quang Phi Nễ, tự là Độc Ca, người vùng Bách Khoa, thuở nhỏ thông minh đĩnh ngộ, đặc biệt có năng khiếu về văn nghệ. Hồi thập kỷ bảy mươi nhà Nễ tậu được chiếc tivi đen trắng, cả xóm kéo đến xem nhờ. Hễ phát chương trình ca nhạc là Nễ vừa xem chăm chú, vừa bi bô hát theo. Trong đám láng giềng có ca sư họ Phương, nghe tiếng hát của Nễ bèn phán: “Giọng thằng bé có hình sắc lạ, chỉ tiếc âm chuỷ có tiếng nam nữ tâm tình, âm khốc có tiếng trai gái yêu đương, sau này ắt…”. Nói đến đó Phương bỗng thở hắt ra cấm khẩu, từ đấy tuyệt không nói thêm câu nào. Mọi người đều kinh hãi mà coi là điềm lạ.

Phi Nễ lớn lên bản tính bặt thiệp, ưa giao du, kết bạn nhiều, đặc biệt là bạn nữ. Tương truyền mỗi lần Nễ tổ chức sinh nhật khách đến mừng chật ních tiểu khu. Nễ đứng giữa sân, đèn đuốc sáng loà, cầm micro vừa hát vừa nhảy theo điệu nhạc. Quần hùng bật nắp tanh tách. Coca, Pepsi chảy tràn như suối. Lát cao hứng cả đám cùng đứng lên dậm dật, quay cuồng dancing. Cảnh tượng thật vô cùng náo nhiệt. Hiện sân nhà K8 Bách Khoa thảng hoặc vẫn có người quét được vài nắp chai Pepsi, chính là dấu tích các cuộc vui hồi đó vậy.

Phi Nễ du học ở Nga La Tư, tốt nghiệp loại ưu. Sau vì mưu sinh nên nấn ná thêm vài năm, làm việc cho công ty Tinh Thể – tên tục là Crystall – một doanh nghiệp có tiếng của người Việt ở Mạc Tư Khoa. Cưới được vợ là Việt Thị vốn là hoa khôi trường Điện Ảnh. Một chiều muộn nhân về phép Phi Nễ dạo chơi lang thang ở một phố vắng, hoa sữa thơm ngạt ngào. Bỗng nhiên chàng nghe tiếng rì rào phát ra từ một căn phòng tối nơi góc phố, tựa có đám người đương trò chuyện vãn. Nễ lại gần lắng tai nghe, thấy câu chuyện xoay quanh đạo đức suy đồi, nhân tâm hiểm ác. Chàng hiếu kỳ nhón chân nhìn vụng qua khe cửa, nào ngờ chẳng thấy ai ngoài vài chiếc máy tính ngổn ngang trên bàn. Nễ cả sợ về kể lại chuyện cho người bạn họ Trần, vốn là tay uyên thâm dịch số. Trần cười bảo: “Máy tính trò chuyện với nhau ứng vào điềm nối mạng, đà này ắt Việt Nam sắp được kết nối Internet vậy”. Quang Phi Nễ nghe vậy cả mừng, mới quyết định dời toàn bộ gia quyến về nước lập nghiệp.

Ở Việt Nam Nễ tham khảo nhiều mô hình kinh doanh, lại hỏi thêm tư vấn của Trần. Trần khuyên: “Hiện Hà thành có Tinh Vân, hình nhỏ mà tướng lớn, chí nhỏ mà tâm lớn, có thể là nơi tá túc lâu dài được”. Nễ tự thấy tài mình tinh diệu, hình mình tinh mỹ, giọng mình tinh tuý, lại từng làm cho Tinh Thể nên nghe đến chữ Tinh Vân đã thấy xốn xang như có tiền duyên. Vì vậy Nễ mới tìm đến Tinh Vân dự hội quần hùng như đã kể.

Lại nói Phi Nễ thấy Hoàng Cân gọi đúng tên mình thoạt lấy làm lạ, sau chợt nhớ ra bạn cũ nên vội chạy tới tay bắt mặt mừng. Cân thích lắm, sai bày tiệc rượu, lại gọi cả bọn Tinh Vân đến giới thiệu tân nhân rồi cùng nhau đánh chén. Phi Nễ vẫn lấy làm băn khoăn về việc tin tặc bèn hỏi lại. Đại Môn cười đáp: “Túc hạ hiểu lầm rồi, xưa nay chim hồng, chim hộc bay cao được là nhờ chim cú, chim lợn bay thấp. Bậc thánh nhân biểu dương điều thiện là do tận hiểu điều ác. Việc bọn tại hạ làm hôm nay cũng không ngoài lẽ đó”. Nễ nghe xong chợt tỉnh ngộ, hơi lấy làm xấu hổ, bèn tự rót đầy một sừng hoàng tửu xin chịu phạt. Từ hôm đó chính thức gia nhập Tinh Vân, nhằm ngày tuất năm Đinh Sửu, tức mồng 14 tháng 2 năm 1997, niên hiệu Tinh Vân thứ ba.

*****

Vợ Phi Nễ là Việt thị có cô em gái tên là Thu Cô, vốn nổi tiếng xinh đẹp, lại có biệt tài tính toán nên được giang hồ mệnh danh là Thần toán tử. Cuối năm đó trời làm hạn hán, Việt Nam đang từ nước xuất khẩu gạo hàng đầu thế giới bỗng xuống hàng thứ hai. Tinh Vân cũng lâm vào tình trạng khủng hoảng tài chính trầm trọng. Phi Nễ nhân đó mới tiến cử Thu Cô về làm kế toán trưởng cho công ty. Sơn Tiểu Dậu vốn phụ trách tài chính bèn cho mời nàng tới phỏng vấn. Nễ y lời. Lát thấy một giai nhân tha thướt đi vào, dáng vẻ kiều mỵ, mắt xếch môi xinh, tay tả nắm bàn tính, tay hữu xách nữ trang. Giai nhân nhún chân chào: “Tiểu nữ Thu Cô xin bái kiến”.

Dậu thấy Thu Cô đẹp quá, tâm hơi động, mới run run nói rằng: “Muội đã nổi danh là Thần Toán tử, lại có Phi Nễ huynh tiến cử, lẽ ra nên nhận ngay, nhưng ta thử phỏng vấn vài câu cho phải phép”. Thu Cô e lệ đáp: “Tiểu nữ sẵn lòng”. Dậu bèn hỏi: “Thế nào là nghiệp vụ tài chính kế toán?”. Thu Cô miệng cười mê hồn, đáp: “Quản lý tài chính như nước chảy sông trôi, không thể câu thúc. Nghiệp vụ kế toán ví như đo lưu thông mạch suối, đếm bồi đắp phù sa, tính lượng nước bay hơi, đoán hạn hán mưa lũ”. Dậu nghe lạ tai, hỏi tiếp: “Tinh Vân đương lúc hạn, thiếu mưa nguồn, nay phải làm gì?”. Thu Cô xin được xem toàn bộ sổ sách thu chi. Dậu truyền đem ra. Nàng đón lấy, một tay cầm sổ sách xem một lượt, một tay lấy son tô lại môi, cầm chì kẻ lại mày, một tay gẩy bàn tính tanh tách, lát ngẩng lên khuôn mặt càng trở nên kiều diễm. Dậu xúc động hỏi lại, chỉ thấy Thu Cô lắc đầu thở dài. Dậu hiểu ý bèn đuổi hết thị vệ ra ngoài, đoạn tự mình ra khoá chặt cửa phòng lại.

Khi đó Thu Cô mới nói: “Theo như số liệu cho thấy, thì tháng hai năm nay mực nước xuống thấp. Tháng năm nước sẽ cạn kiệt. Tháng chín nước lên lại nhưng không tầy gang. Đến tháng chạp thì lũ tràn về”. Dậu hỏi: “Vậy phải đối phó làm sao?”. Thu Cô đáp: “Tháng tư hội đồng quản trị không lĩnh lương. Tháng sáu cắt thưởng toàn ban lãnh đạo. Tháng bảy phát hành thêm cổ phiếu để tăng vốn. Tháng chín tích trữ quân lương, đề phòng mất mùa. Tháng một xây đê sắm két, chuẩn bị lũ lụt. Cứ làm đúng như vậy thì tài chính năm nay không còn gì phải lo nữa”. Dậu nghe xong cả mừng, tấm tắc khen ngợi, đoạn bàn cùng mọi người, ra quyết định bố nhiệm Thần toán tử Thu Cô làm Kế toán sư, mức lương đặc biệt ưu đãi. Hôm đó nhằm ngày 8 tháng 3 năm 1997. Cũng từ ngày đó qui trình tài chính của Tinh Vân trở nên chuẩn mực, cân đối thu chi, năm nào cũng thực hiện nghĩa vụ với nhà nước đầy đủ lắm.

*****

Một bữa tự nhiên Quan Đại Môn triệu tập anh em lại mà nói rằng: “Tinh Vân ta từ khi thành lập, đến nay tuy quân sĩ đã đông, kỳ tích đã nhiều nhưng danh chưa vang bốn bể, tiếng chưa vọng tám bề. Vậy các huynh đệ có cao kiến gì chăng?”. Hoàng Cân bèn hiến kế: “Xưa nay để tạo tiếng lớn trong thiên hạ không gì bằng xây đài. Nay ta cho dựng đài thật lớn, sao cho năm châu đều nhìn về được, lại cho ứng dụng công nghệ mới, làm hạ tầng tinh vi, đỉnh đài đốt lửa vĩnh cửu, demo giải pháp, treo trống Vĩ Tường, truyền hịch bốn phương”. Cả bọn đồng thanh khen phải, mới quyết tâm cùng nhau xây dựng đài NetLab.

Đài xây nhanh lắm, chẳng mấy chốc đã cao vòi vọi. Tầng trên cùng gắn quốc kỳ Tinh Vân với hai sắc xanh đỏ. Những tầng dưới có đủ các dịch vụ hấp dẫn, từ Diễn đàn, Từ điển đến Gà ảo, Chatting. Từ Tìm kiếm, E-mail đến Tử vi, Thơ máy… Người hiếu sự thấy đền đài kỳ vĩ, phục vụ miễn phí bèn kéo đến đăng ký rất đông, xem chơi náo nhiệt. Có điều ít người biết rằng user thật thì ít, nick ma lại nhiều…

Lạ thay đài NetLab vừa xây xong thì đổ. Xây lại lại đổ. Ngày xây đêm đổ. Có khi đang xây bỗng đổ. Điều này khiến quan quân Tinh Vân mất ăn mất ngủ, tiền tài trí lực tổn hao rất nhiều mà không thu được kết quả gì. Môn và Dậu vốn chuyên về an toàn thông tin, đưa ra kế sách dùng srvPack là chất phụ gia cực khoẻ của hãng Vi Nhu bên Hoa Kỳ, trám chặt các lỗ hổng nơi chân đài để gia cố. Đài vẫn đổ.

Hoàng Cân khi đó là tổng công trình sư đài NetLab, thấy thế buồn bực lắm. Một đêm Cân ngồi review lại bản thiết kế, thử tìm xem còn sai sót nào chăng, lát mệt quá mới nằm gục trên bàn mà ngủ. Chợt mơ thấy có thiền sư, râu tóc bạc phơ đang kiết già trên bồ đoàn. Cân biết là thần nhân vội chạy đến bái kiến, hỏi về cách xây đài NetLab, lại hỏi về đại cục Tinh Vân. Thiền sư không nói không rằng, chỉ cầm thiền trượng đập mạnh vào vai Cân mà đọc bài kệ rằng:

“Thiên thời thuận âm, dương

Địa lợi đủ nhu, cương

Nhân hoà anh tài lắm

Vẫn còn thiếu Trương Lương”

Hoàng Cân choàng tỉnh, thấy vai vẫn còn đau, mừng quá cứ thế mặc nguyên cả quần áo mà chạy bổ ra ngoài, miệng kêu lớn: “Tìm thấy rồi!”.

Muốn biết Trương Lương là ai, Hoàng Cân tìm thấy gì, xin xem hồi sau sẽ rõ.